Con ma nhà họ Hứa.


Đây vốn là tựa một bộ phim kinh dị nổi tiếng trước năm 1975, nhưng sau đó được bà con dùng để chỉ những người hoặc những việc chỉ có hứa chứ không bao giờ được thực hiện.

“Con ma nhà họ Hứa” đã lại xuất hiện khi trong tuần qua Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa ký ban hành 4 Quyết định phê duyệt kế hoạch hành động thực hiện Chiến lược công nghiệp hóa của Việt Nam và một trong số các kế hoạch hành động là đến năm 2030, Việt Nam sẽ trở thành một nước sản xuất lớn về thiết bị điện tử với công nghệ mới, thông minh và thân thiện với môi trường.

Tuy không phải là một người làm việc trong lãnh vực điện tử nhưng tôi rất nghi ngờ về mức độ khả thi của kế hoạch cho dù nó được thực hiện trong khuôn khổ hợp tác Việt Nam - Nhật Bản. Gọi là “hợp tác” cho oai nhưng cũng như JICA (Cơ quan Hợp tác Quốc Tế Nhật, thực hiện viện trợ ODA của Chính phủ Nhật Bản), đây thực sự là giúp đỡ của nước bạn, một cường quốc số một của thế giới về lãnh vực công nghệ điện tử.

Tuy nhiên trước khi đi vào kế hoạch này, chúng ta hãy xem lại những “phiên bản” của bộ Con ma nhà họ Hứa trước đây để thấy rằng sự nghi ngờ trên thực sự là có cơ sở.

Tập 1: Giao thông. Vào tháng 2/2002, thủ tướng Phan Văn Khải ký quyết định 06/2000 phê duyệt quy hoạch tổng thể phát triển ngành giao thông vận tải đường sắt đến năm 2020. Theo đó ngoài tuyến hiện nay sẽ xây thêm một tuyến đường đôi cho tàu cao tốc hành trình 10g. Bên cạnh đó cũng xây dựng các tuyến đường sắt mới nối Sàigòn với Vũng Tàu, Mỹ Tho, Lộc Ninh và Cần Thơ và rất các tuyến Dĩ An – Chơn Thành – Đắc Nông; Hạ Long – Cái Lân; Yên Viên – Phả Lại; Đông Hà – Lao Bảo, ngoài ra còn có các tuyến đường sắt đô thị, nội ô, đường sắt nối các cụm cảng… Đến nay, 12 năm sau, ngoài tuyến cao tốc đã bị hủy vì “vung tay quá trán” thì tất cả những dự tính còn lại cũng chỉ nằm trên giấy.

Cũng nhân nói về đường sắt, chắc hẳn mọi người cũng đã từng nghe nói đến câu “đến năm 2010, đường sắt VN sẽ đuổi kịp trình độ đường sắt Nhật Bản hiện nay (1994)”. Cũng còn may là câu này do một viên chức JICA chứ mà của một lãnh đạo VN thì chỉ có nước chui xuống đất vì vào năm này (1994) thì tàu shinkansen của họ đã chạy xấp xỉ 250km/g trong khi ở ngày hôm nay (2014) nhanh nhất trên tuyến Sàigòn – Hà Nội là tàu SE3 chạy gần 30 tiếng, tính ra chỉ khoảng 60km/g.

Tập 2: Y tế. Cho đến thập niên 90, mức sản xuất gạo của VN tăng đều đặn và đạt trung bình 32 triệu tấn lương thực quy thóc và đã trở thành một trong những nước xuất cảng gạo lớn nhất. Tuy nhiên, việc này lại không đảm bảo đủ dinh dưỡng cho người dân, và theo thứ trưởng y tế Phạm Mạnh Hùng thì đến năm 2001, vẫn còn 34% trẻ suy dinh dưỡng.

Chính vì lý do đó, vào năm 2001, một chương trình 10 năm (2001-2010) được đưa ra với chỉ tiêu đưa mức năng lượng bình quân lên 2700 Kcalo/người/ngày, nghĩa là bằng mức trung bình thế giới. Nhưng cho đến năm 2014 nghĩa là 4 năm sau kế hoạch thì theo một báo cáo của Viện Dinh Dưỡng và Unicef thì mức dinh dưỡng của người VN mới chỉ ở mức 1900 Kcalo/người/ngày. Điều này cắt nghĩa tại sao tình trạng sức khỏe của người dân rất kém cũng như sự phân hóa giàu nghèo càng lúc càng lớn. Vào năm 2010, theo kết quá điều tra của Viện Dinh Dưỡng quốc gia thì trẻ em vẫn phải đối mặt với tình trạng thiếu chất dinh dưỡng trong bữa ăn hàng ngày như mức đáp ứng vitamin A,  chất sắt. Toàn quốc có 30% trẻ dưới 5 tuổi thiếu máu và tình trạng suy dinh dưỡng thấp còi của các bé vẫn là một gánh nặng. Cứ 10 trẻ thì có 3 không đạt chuẩn so với độ tuổi.

Gần đây, một tờ báo thể thao viết rằng chiều cao của đội bóng U-20 VN còn thua cả đội U-20…Lào (hy vọng đó là đội nam)!

Tập 3: Công nghiệp mũi nhọn. “10 năm trước tôi đã ngồi ở những phòng họp như thế này để bàn việc phát triển ngành công nghiệp mũi nhọn thành phố, giờ đây vẫn mục tiêu này chúng ta vẫn loay hoay đi tìm sản phẩm công nghệ đặc trưng”. Đây là phát biểu của ông Từ Minh Thiện, đại biểu Hội Đồng ND TPHCM vào tháng 6/2013 về thực trạng phát triển công nghiệp trên địa bàn thành phố với Sở Công Thương. Tất cả nói lên sự bế tắc và những lời hứa 10 năm trước đều “cuốn theo chiều gió” và những ngành nghề vốn được coi như mũi nhọn với giá trị gia tăng cao vẫn được đánh bóng là những ngành đột phá thực sự còn chưa bước ra khỏi giai đoạn dự án.

Một giám đốc công ty chế tạo máy thừa nhận:”Cần nhìn thẳng vào thực tế là chúng ta chưa sản xuất được sản phẩm cụ thể gì trong lãnh vực cơ khí chế tạo, kể cả con ốc hay cái đinh vít, ngoài việc làm rất tốt là nhập linh kiện về lắp ráp”.

Hai tháng trước khi bị bắt về điều 79 BLHS, tôi có dẫn một lớp sinh viên Bách Khoa thăm nhà máy Samco mà mọi người đều biết đến thương hiệu qua hàng ngàn xe buýt chạy khắp Sàigòn. Phần lớn các xe này ở trong tình trạng rất bệ rạc, nhiều xe phun khói đen ngợp trời khiến người đi đường dạt sang một phía tránh khói. Khi thăm nhà máy, các em sinh viên rất ngỡ ngàng khi biết rằng công nghiệp tự động của một công ty lớn như Samco quanh quẩn chỉ hàn và ráp khung sườn. Đến khi nghe ông Nguyễn Hồng Anh, tổng giám đốc Samco phát biểu thì thấy còn thê thảm hơn. Ông nói “phần lớn giàn khung sắt xi bên ngoài vẫn phải nhập nguyên liệu rồi mới chế tạo khung sườn xe được. Còn các thiết bị như thanh truyền lực, bộ giảm tốc, hộp số, động cơ đều phải nhập khẩu”.

Chân trời 2018 đang đến rất gần, khi ấy thuế nhập khẩu bằng 0. Chỉ còn 4 năm nữa để chúng ta xây dựng một nền công nghệ sản xuất ô-tô. Chắc chỉ có những kẻ tâm thần mới tin vào chuyện này.

Nửa thế kỷ trước, miền Nam VN đã sản xuất xe LaDaLat. Cho dù phần lớn còn dựa trên công nghệ của Citroen (Pháp), nhưng nếu vẫn tiếp tục phát triển theo chiều hướng ấy thì biết đâu chúng ta đã cho ra đời những chiếc Kia, Huyndai như Hàn Quốc. Còn bây giờ chúng ta chỉ biết nhập “nguyên con” trong khi nhìn sang bên cạnh, hỏi ai không đỏ mặt khi thấy đàn em Campuchia vừa cho ra mắt chiếc Angkor EV điều khiển bằng điện thoại di động!

Tập 4: Giáo dục. Đây có lẽ là “chương” dầy nhất trong bộ truyện Con ma nhà họ Hứa vì những chuyện dạy thêm, học thêm, bằng giả, trình độ yếu, ngồi nhầm lớp… luôn luôn là những đề tài không bao giờ cạn ý. Tuy nhiên, câu chuyện sau đây quả là một ví dụ điển hình của tình trạng tụt hậu trước thời đại tri thức toàn cầu. Xin lỗi tôi phải viết (và các bạn phải đọc) nguyên văn để thấy cái “trang trọng” của vấn đề:

“Trong hai ngày 19 và 20/10/2001, tại TPHCM, Đại Học Quốc Gia (ĐHQG) TPHCM tổ chức Hội nghị quán triệt và triển khai thực hiện Nghị quyết Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ IX. Đến dự có đồng chí Võ Văn Kiệt, nguyên cố vấn BCH TƯ Đảng, bộ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Minh Hiển. ĐHQG TPHCM đã đề ra chiến lược phát triển đến năm 2010 phải chứng tỏ được khả năng đuổi kịp và sánh ngang cùng các ĐH có uy tín trong khu vực và quốc tế về chất lượng đào tạo”.

Đến tháng 5/2014, báo chí VN hớn hở đưa tin “Lần đầu tiên, Việt Nam có 3 trường lọt “top” châu lục trong đó có Đại học Quốc gia TPHCM”. Thứ hạng này do Bảng xếp hạng QS (Quacquarelli Symond) công bố, theo đó, ĐHQG TP HCM thuộc nhóm 191-200!

Nên nhớ là phải “đuổi kịp” và “ngang bằng”, nghĩa là có thua thì cũng một chín một mười chứ không phải thuộc “nhóm 191-200”.

Đến ngày 31/7/2014, nhân Hội thảo về “Cải cách giáo dục đại học" diễn ra tại TP HCM, giáo sư Ngô Bảo Châu đã “đâm một nhát chí mạng” khi tuyên bố “giáo dục đại học VN đã tụt hậu ngay với các nước trong khu vực”"việc xây dựng đội ngũ giảng dạy và nghiên cứu khoa học tại các trường đại học ở Việt Nam đang làm ngược quy trình với thế giới ở tất cả các bước".

* * *

Đó là những tập của 10 năm trước. Nay trở lại chuyện của ngày hôm nay, chuyện Việt Nam sẽ trở thành một nước sản xuất lớn về thiết bị điện tử với công nghệ mới. Theo thiển ý của chúng tôi thì “một nước lớn” trong lãnh vực này bắt buộc phải là một nước có trình độ nghiên cứu và thiết kế các công nghệ điện tử. Đó là trường hợp của Malaysia, Đài Loan, Singapore hoặc xa hơn đó là Hàn Quốc và Nhật Bản. Một nước “lớn” không thể là một nước chỉ biết lắp ráp hoặc thừa hưởng các công nghệ của người khác. Và nếu nói như thế thì thử xem lại xem chúng ta đã có hoặc đang chuẩn bị những gì để 16 năm nữa trở thành “lớn”?

Chuyện đầu tiên phải làm là nghiên cứu. Và cứ nói đến nghiên cứu là các nhà giáo dục của chúng ta xanh cả mặt. Từ thủ tướng cho đến các hiệu trưởng đều thay nhau gào lên rằng giáo viên của chúng ta chỉ bỏ ra không đến 5% khối lượng công việc để nghiên cứu. Tất cả đổ xô vào dạy và dạy. 10 năm trước người ta đã báo động việc lơ là trong công tác nghiên cứu, 10 năm sau người ta lại ví von rằng 26.000 tiến sĩ trong cả nước không có được một số lượng bài nghiên cứu bằng một Đại học của Thái Lan.

Theo thống kê Viện thông tin khoa học (ISI), trong 15 năm qua (1996-2011) Việt Nam mới có 13.172 ấn phẩm khoa học công bố trên các tập san quốc tế có bình duyệt, bằng khoảng một phần năm của Thái Lan (69.637), một phần sáu của Malaysia (75.530), và một phần mười của Singapore (126.881). Trong khi đó, dân số Việt Nam gấp 17 lần Singapore, ba lần Malaysia và gần gấp rưỡi Thái Lan. Theo giáo sư Nguyễn Văn Tuấn, Đại học New South Wales, Australia cho thấy với tốc độ hiện tại, chúng ta cần đến hơn nửa thế kỷ nữa để đuổi kịp năng suất hiện tại của Thái Lan, Malaysia chứ chưa nói gì đến Singapore hay các nước tiên tiến khác trên thế giới.

“Phải hơn nửa thế kỷ nữa để đuổi kịp năng suất (nghiên cứu) hiện tại của Thái Lan”, mà Thái Lan cũng chưa có một vị thế nào trong lãnh vực công nghệ điện tử. Thế thì lấy cơ sở gì để khẳng định rằng chúng ta sẽ trở nên một “nước lớn” trong ngành này? và viễn ảnh của một Samco lại tái hiện trong vòng 10, 15 năm nữa là chuyện không tránh khỏi như các “tập truyện” vừa nói
ở trên.

* * *

Trong chúng ta mọi người ít nhiều biết đến lời tuyên bố hùng hồn của Lê Duẩn vào năm 1975: “Chúng ta sẽ đuổi kịp Nhật trong 15, 20 năm và nhân dân ta sẽ đi trên thảm vàng”! Có lẽ đây là tập đầu tiên trong bộ Con ma nhà họ Hứa.

Không! nếu muốn nói tập đầu thì phải là tập này, mà tôi để mọi người truy tìm tác giả nhé. Bình tĩnh mà đọc: “Nhờ Cách mạng Tháng Mười thành công mà một thế giới mới ra đời và ngày càng phồn vinh, càng mạnh mẽ như hoa nở mùa xuân. Còn thế lực đế quốc thực dân do Mỹ cầm đầu thì ngày càng suy đồi, ảm đạm như trời đã chiều tối lại bị mây mù”.

Đừng có nhờ thằng Gu-Gồ đấy nhé, mà nó cũng chả giúp ích gì được đâu!

À quên, câu hỏi phụ: Có bao nhiêu người nghĩ như bạn ?


Phạm Minh Hoàng
(8/8/2014)




Viết về một người bạn vừa ra đi.


Ngày 3/4/2014, thầy giáo Đinh Đăng Định đã trút hơi thở cuối cùng.
Mặc dù biết rằng hình ảnh u buồn này sẽ phải tới nhưng có lẽ tất cả đều đau khổ vì sự ra đi của thầy.
Tôi chỉ biết thầy Định vào đầu năm 2012 vì khi thầy bị bắt (10/2011) tôi cũng đang nằm trong trại B34. Đến khi xử phúc thẩm y án 6 năm (tháng 11/2012) thì tôi nghĩ sẽ phải đợi thêm một quãng thời gian nữa để có dịp gặp thầy.
Vào cuối năm 2013 tôi có may mắn làm quen với em Thảo, con gái lớn của thầy để biết được tình trạng sức khỏe cực kỳ bi quan của thầy. Thảo có chuyền cho tôi lời nhắn của bố Định :”nhắn thầy Hoàng đi dạy tư đi, chúng nó không cho thầy trở lại giảng đường đâu”. Tôi thực sự ngỡ ngàng vì đang lúc thập tử nhất sinh vậy mà thầy Định còn nghĩ đến bạn bè, đến những người cùng chí hướng. Thảo nói thêm :
-          Thầy mà gặp bố con chắc có nhiều chuyện để nói lắm.
Và cái ngày ấy đã đến khi thầy Định được đặc xá vào tháng 3/2014 nhưng trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác với những gì tôi dự tính. Tôi đến gặp thầy trong một khách sạn, và cho dù đã chuẩn bị mọi tình huống để gặp một người ung thư giai đoạn 4 nhưng tôi cũng không tránh khỏi bối rối. Cầm lấy bàn tay yếu đuối, chúng tôi chỉ trao đổi được đúng ba câu thì thầy thổ ra hai chén máu. Và đó là những lời sau cùng tôi còn nghe được ở thầy Định. Hai ngày sau gia đình chuyền thầy về Dak-nông và hơn tuần sau thì thầy ra đi.
“Thầy mà gặp bố con chắc có nhiều chuyện để nói lắm”. Cái câu ấy còn mãi ám ảnh trong đầu. Tôi sẽ chẳng còn dịp để nói với thầy. Đó là điều chắc chắn, nhưng có một điều chắc chắn khác là chúng tôi còn nhiều dịp để nói về thầy, vì ngoài việc đều là tù nhân lương tâm, chúng tôi còn là những đồng nghiệp.
Tôi thiết nghĩ, đã là nhà giáo thì ít nhiều gì ai cũng có những suy nghĩ nhất định về đất nước, có thể bênh vực hoặc chỉ trích chế độ. Nhưng điều quan trọng là phải ít nhiều biểu lộ cảm nhận ấy ra cho người chung quanh và đặc biệt là cho học trò, cho sinh viên của mình. Tôi cẩn thận thêm chữ “ít nhiều” vì biết rằng chuyện này không phải dễ, đôi khi còn ảnh hưởng đến bản thân và gia đình như thầy Định.
Đứng trên bục giảng, một người thầy không nhất thiết phải hô hào chém giết hận thù hoặc nịnh hót lố bịch kiểu Tố Hữu nhưng có thể lồng ghép nhiều thông điệp nói về lòng yêu nước, nói về những khó khăn của người dân, về sự tụt hậu của mình để nhắc nhở cho các em biết bổn phận của mình, là những rường cột tương lai của đất nước. Việc này ai cũng có thể làm được mà chẳng sợ bị chụp mũ là chống phá.
Tôi còn nhớ có một dạo, trong giờ học môn Toán hình thức, tôi đặt cho các em một câu hỏi về GDP của Việt Nam và các nước trong vùng. Bài toán này là ứng dụng trực tiếp và kinh điển của phương trình vi phân bậc nhất – và có lẽ là bài học mang nặng “mầu sắc chính trị” nhất trong suốt những năm đứng lớp. Bài toán này lấy từ các dữ liệu báo chí trong nước để cho kết luận rằng với những nhịp độ phát triển hiện tại (2005),  chúng ta sẽ đuổi kịp Thái Lan trong vòng 56 năm nữa !
Tôi ngưng giảng và quan sát nét mặt của từng em. Dĩ nhiên chỉ trong vài phút tôi không thể đánh giá được những gì hơn 60 em đang có trong đầu, nhưng cho dù cười nói, đăm chiêu hay dửng dưng, tôi nghĩ là các em cũng ít nhiều ngạc nhiên về con số này, vì 56 năm nữa, rất ít trong số những người có mặt trong lớp còn sống để kiểm chứng bài toán này.
Mục đích của bài toán thuần túy khoa học này là cho các em một suy nghĩ về vị trí của đất nước so với cộng đồng nhân loại trong giai đoạn hiện tại và tôi kết luận :”Nhiệm vụ của các em là rút ngắn cái thời gian đó lại”.
Tôi nghĩ thầy Định cũng thế, chúng tôi chỉ là những nhà giáo có ưu tư về đất nước và ra sức trình bày trong điều kiện cho phép để đánh động nhũng tầng lớp kế thừa. Thầy Định còn tích cực hơn tôi ở điểm thầy đã đi thu thập hơn 3000 chữ ký để phản đối dự án bô-xít Tây nguyên cũng như phản đối điều 4 Hiến Pháp.
Chính vì những dấn thân đó thầy và biết bao người khác phải chấp nhận tù đày và sau đó là mất việc. Tuy nhiên, trong nghề giáo, anh em chúng tôi còn phải chịu nhiều áp lực khác. Nét đặc thù của nghề giáo là tiếp xúc với nhiều người trong đó dĩ nhiên phải kể đến số đông là học trò, sinh viên. Theo em Thảo kể thì từ khi thầy bị bắt, chưa hề có em nào hoặc phụ huynh nào đến thăm hỏi. Chỉ vào những phút cuối đời, có một đồng nghiệp điện thoại tới hỏi thăm. Trường hợp đó cũng xảy ra đến với tôi. Suốt hơn hai năm quản chế, số sinh viên “dám” đến thăm thầy cũ không quá số ngón tay trên một bàn tay. Đồng nghiệp thì có ít hơn.
Hỏi : có buồn không ? Cũng hơi hơi. Nhưng tôi hoàn toàn thông cảm cho bạn bè. Cả cái đất nước 90 triệu người này đều tê liệt vì sợ chứ chẳng riêng ai. Tuy nhiên niềm an ủi là thầy Định cũng như chúng tôi đã được sự yêu thương và đồng cảm của hàng ngàn người khác. Và đó là những người dám ít nhiều công khai danh tính, chứ nếu kể đến “đa số thầm lặng” thì còn nhiều hơn nhiều lắm. Và nếu ai có hỏi : nếu biết trước được những mất mát này thì liệu anh có tiếp tục không ? Thì tôi xin được trích lại lời của người quá cố là “tôi không hề hối tiếc việc đã làm”.
Tôi còn nhớ trong một lần tình cờ gặp một đồng nghiệp ngoài phố, người ấy đã nói vào tai tôi :”Cả trường đều đồng ý với thầy”. Tôi thì không lạc quan đến cỡ ấy nhưng với những gì mắt thấy tai nghe thì tôi tin đây không hẳn là lời xua nịnh hoặc nói để lấy lòng. Tóm lại, cho dù bị cô lập nhưng tôi vẫn giữ một niềm lạc quan ngay cả với những người đang (bắt buộc) phải xa lánh chúng tôi. Và tôi vẫn nghĩ rằng đó là những đóng góp trong khả năng của mình.  
Mà đã gọi là đóng góp thì kẻ ít người nhiều. Riêng đối với thầy Định thì đó là tính mạng. Thầy đã bỏ mình vì những ưu tư về đất nước, đặc biệt là vấn đề khai thác bô xít Tây nguyên.
Đến ngày nay trắng đen đã rõ. Việc khai thác bô xít lỗ chỏng gọng, chưa kể đến những hậu quả trước mắt về môi trường và xa hơn về an ninh. Tôi nghĩ nếu mình là thẩm phán của các phiên tòa xử thầy Định, có lẽ từ lâu tôi đã viết thư xin lỗi gia đình và cá nhân thầy. Báo chí trong những năm tháng gần đây đã liên tục nhắc nhở đến những sai sót của tòa án và đã có lần lên tiếng xin lỗi, nhưng chưa thấy ai xin lỗi thầy Định. Nhưng tôi hy vọng – đúng ra là tôi tin tưởng ngày ấy sớm muộn cũng sẽ phải tới.
Bây giờ, trên Miền Yên Vui, xin thầy cầu nguyện cho chúng tôi, đặc biệt là các đồng nghiệp của mình vượt qua sợ hãi để tiếp tục và hoàn tất ý nguyện của thầy – và cũng là ước vọng của tất cả chúng ta.

Phạm Minh Hoàng
(4/04/2014)





Chuyện từ những học trò.



“Dạ chào thầy Hoàng ! Con là Ngô Minh Tâm, con đang học tại Bách khoa Thành phố (HCM). Con là con của Ngô Hào, người mới bị tuyên 15 năm tù giam đây ạ !”
Đó là những giòng chữ mà em đã gởi kết bạn với tôi trên facebook vào một ngày của tháng 10/2013. Tôi không thể nào quên vì tôi không hề nghĩ sẽ có ngày gặp con của Ngô Hào, nhất nữa đó lại là một sinh viên trường cũ của mình. Thầy trò hẹn nhau ngoài quán cóc. Trong vòng 10 phút, Tâm đã phác họa cho tôi những nét chính về người cha của mình vừa bị kết án 15 năm trong phiên sơ thẩm đầu tháng 10/2013, về người mẹ của mình đang bị ung thư vòm hầu, mất khả năng lao động và đang chạy chữa vô cùng tốn kém, về người em của mình phải bỏ học để chăm sóc mẹ và nhờ tôi giúp đỡ. Thú thật, cho dù ít có dịp tiếp xúc với gia đình các tù nhân chính trị nhưng tôi đã tức khắc cảm nhận được một ngọn núi của những khó khăn trước mặt. Nhưng chúng tôi đã cùng nhau bài luận về kế hoạch vận động từ trong lẫn ngoài nước, từ ngoại giao đến nhân đạo để đấu tranh cho ông. Khi thấy tôi băn khoăn về đời sống, sinh hoạt gia đình, em nói :
-    Con nói thật là gia đình đang khó khăn nhưng ưu tiên của con là cho ba.
Nói xong câu ấy là em vội lên xe để đi dạy thêm, chắt bóp từng đồng để tiếp tục gánh nặng gia đình. Trước khi rồ ga, em quay lại :
- Trưa nay em chưa ăn thầy ạ !
Thời gian trôi qua, những nỗ lực vận động đã bắt đầu nhưng tôi cảm nhận tất cả tiến hành cực kỳ chậm chạp trong khi phiên phúc thẩm đang đến rất gần. Ngày 23/12, tòa án Phú Yên tuyên y án 15 năm cho ông Ngô Hào trong một phiên tòa chỉ kéo dài hơn tiếng rưỡi. Đến chiều ngày hôm ấy, trong không khí tưng bừng náo nhiệt đón Giáng sinh, người ta lần đầu tiên nghe được tiếng gào khóc của vợ ông, của mẹ Minh Tâm.
Em gặp lại tôi vài ngày sau đó, nét mặt và giọng nói của em có phần căng thẳng hơn nhưng giờ lại có chút bình thản, cương nghị :
-    Họ chỉ cho ba trả lời Có hoặc Không. Mỗi lần ba định nói gì thêm đều bị từ chối. Trong suốt phiên tòa mẹ con phát bệnh tưởng ngất xỉu. Chỉ có ba mẹ con nhưng họ huy động hơn 50 công an sắc phục chưa kể công an chìm và nhân viên tòa án. Ban đầu con cố giữ thái độ lịch sự, gọi chú xưng cháu với họ, nhưng riết rồi không chịu được nên đã phải chỉ thẳng vào mặt họ mà chửi.
Tôi chỉ biết an ủi em với những từ ngữ mình có trong đầu và khuyên em giữ bình tĩnh để tiếp tục sống với mẹ và em trai, đối phó với nghịch cảnh cũng như hoàn tất học trình kỹ sư một cách tốt đẹp.
-    Trước phiên phúc thẩm, công an đã vào trường làm việc với con có lẽ với mục đích nhắc nhở con chớ manh động, liên hệ với các “phần tử xấu”. Nhưng con trả lời là những gì con làm cho ba là rất bình thường và không có gì sai trái cả. Sau cùng ông công an này (hình như cấp bậc đại tá) đã dọa rằng :”Chỉ cần một lá thư của tôi là em sẽ ra trường sớm” (ý nói là đuổi học).
Vài ngày sau phiên phúc thẩm, lá thư gởi cho ba của em đã làm nhiều người phải chẩy nước mắt. Phóng viên Ca Dao của đài RFA đã viết rằng :"...Trở về căn nhà dột nát, người con trai trưởng gói trọn những dòng nước mắt của Mẹ, những uất ức của em vào những con chữ trong lá thư gửi cho Cha. Lá thư sẽ không bao giờ đến được tay người nhận. Nhưng hàng chục ngàn người khác đã thay người Cha đọc lá thư này..."
* * *
Cũng qua mạng xã hội mà tôi cũng đã làm quen được với Phương Thảo, con gái lớn của nhà giáo Đinh Đăng Định, bị kết án 6 năm tù theo điều 88 bộ Luật hình sự. Bố Định bị bắt khi ông viết bài phải đối dự án bô-xít cũng như bày tỏ suy nghĩ của mình qua các cuộc phỏng vấn. Điều cần nói là ông bị bắt ở Dak Nông và nơi ông ở chỉ cách nhà máy khai thác bô-xít Nhân Cơ khoảng 10 cây số, nghĩa là một nơi tương đối thưa vắng. Điều này đưa đến nhận định là cộng sản muốn triệt tiêu ngay trong trứng nước mọi ý kiến trái chiều đặc biệt là ở những nơi dư luận ít quan tâm tới hoặc những nơi “nhậy cảm”. Thảo lớn hơn Tâm 4 tuổi, tốt nghiệp khoa Toán-Tin Đại Học Khoa Học Tự Nhiên. Theo Thảo, thì dù cho chỉ còn 4 năm tù nhưng chưa chắc bố còn sống được đến lúc ấy vì dạ dày đã bị cắt ¾, hiện đang điều trị tại bệnh viện 30/4 và các bác sĩ đang chuẩn bị bước vào giai đoạn hóa trị. Trong những lúc thập tử nhất sinh như thế nhưng thầy Định vẫn giữ một niềm lạc quan khó có thể ngờ. Thảo nói :
-    Bố con bảo, nếu mà bố con có thể sống sót và được về, thì nhất định sẽ gặp mọi người. Con nghĩ thầy và bố con khi đàm đạo sẽ rất hợp, vì đều là nhà giáo, lại cùng chung lý tưởng.
Đầu tháng 12/2013, Thảo cùng mẹ lặn lội ra Hà Nội đến gõ cửa 6 tòa đại sứ để vận động cho bố. Gia đình đang nỗ lực vận động mọi nơi để miễn thi hành án cho bố vì lý do sức khỏe. Thảo kể :“Nhiều nhân viên đã không cầm được nước mắt khi con kể lại tình trạng của bố. Họ đã hỏi han rất nhiều và lo lắng rằng những can thiệp này sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến gia đình. Nhưng con và mẹ vẫn kiên quyết vận động đến cùng”.
Và chỉ trong vòng trên dưới 10 ngày, các đại sứ quán tại Hà Nội đã cùng nhau kiến nghị lên nhà cầm quyền VN miễn thi hành án để thầy Định được sống với gia đình trong tình trạng sức khỏe như hiện thời. Đến nay chưa có động tĩnh gì nhưng Thảo và gia đình vẫn giữ niềm lạc quan.
* * *
Minh Tâm và Phương Thảo không phải là học trò của tôi nhưng cả hai em đều là sinh viên của Đại Học Quốc Gia TPHCM, đại học hàng đầu của miền Nam và là nơi mà tôi đã gắn bó trên 10 năm trước khi đi tù. Tâm là học sinh giỏi nhiều năm liền của trường chuyên Lương Văn Chánh ở Tuy Hòa, Phú Yên và đậu vào khoa Cơ Khí, ĐH Bách Khoa với điểm khá cao. Thảo là con gái nhưng dám vào học khoa Toán Tin, vốn vẫn là đất của đám con trai. Nói chung cả hai em đều là những học sinh và sinh viên giỏi và nếu không có gì xảy ra thì mở ra cho các em trước mặt là một tương lai tươi sáng.
Nhưng “đã có gì” xảy ra !
Cha của các em đã chọn một con đường chông gai và đầy gian khổ, là đấu tranh để xây dựng một nước Việt Nam thực sự tự do, dân chủ và nhân quyền và hiện đang hiện trong tình trạng tù đày. Một người còn phải ở 14 năm, người kia chỉ 4 năm nhưng có thể sẽ ít hơn, vì không biết còn sống được không đến lúc mãn hạn. Gánh nặng để lại cho các em – là hai con trưởng thực sự quá lớn – vì cả hai gia đình thực sự khó khăn và neo đơn.
Tuy nhiên hai người cha ấy không chỉ để lại gánh nặng, nhưng còn để lại một tấm gương.
-    Con nghĩ trước tiên con sẽ ráng hết sức để săn sóc mẹ và cho em trai cơ hội trở lại nhà trường. Tuy nhiên ngày hôm nay con đã tìm cho mình một con đường. Ngô Minh Tâm đã nói như thế một tuần sau phiên tòa phúc thẩm.
Tôi chỉ biết yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt của em. Tôi không cần hỏi thêm và em cũng không cần nói thêm. Từ hồi bị bắt đến nay đã gần hai năm em chưa được gặp ba để nghe ba nói chuyện. “Ba giấu con hết mọi chuyện, thậm chí ba còn đổi password trong tài khoản email mà con đã tạo cho ba !”. Điều này có nghĩa là ông Ngô Hào đã dự đoán những khó khăn sẽ ập lên đầu mình và ông không muốn các con liên lụy, và điều này cũng có nghĩa là Tâm hoàn toàn chủ động và ý thức được con đường em đã chọn. Tôi tự hỏi trong vài tháng nữa, ông Ngô Hào sẽ nghĩ sao khi con trai trưởng của mình gặp và trải lòng ra cùng mình. Tôi bỗng nhớ đến Nguyễn Phi Khanh.
Còn Thảo :
-    Con có giấc mơ là sau này con sẽ đem sức lực và khả năng của mình để giúp đỡ cho những người bị áp bức.
-    Con không sợ à ?
-    Thầy ơi, ngày xưa khi bố mới bị bắt, gia đình đã quá sợ hãi nên bố con mới lâm vào tình cảnh này. Giờ bố con đang lâm trọng bệnh, thời gian không còn nhiều nữa… Không được phép sợ hãi nữa, thầy ạ.
-    Nhưng làm thế nào con chia sẻ thời gian và công việc ?
-    Con sẽ dành trọn thời gian cho ước mơ của con.
Ba thầy trò chúng tôi nhìn nhau yên lặng.
Tôi thầm nghĩ ngày Tâm bước vào ngôi trường ĐH Bách Khoa thì cũng là ngày tôi bước vào trại giam B34. Ngày tôi ngưng dạy ở ĐH Khoa Học Tự Nhiên thì cũng là ngày Thảo bắt đầu cuộc đời sinh viên ở đây. Toàn ngược đường cả.
Nhưng ngày hôm nay hoàn cảnh đất nước đã đẩy đưa chúng tôi ngồi lại gần nhau.
Và bên cạnh chúng tôi còn rất nhiều người nữa. Tôi chắc chắn là như thế.

Sàigòn, 31/12/2013

Phạm Minh Hoàng.




20/11 : Chuyện từ những người Thầy.



Thường thì ngày 20/11 người ta viết về thầy để tri ân công ơn dạy dỗ. Nhưng bài này thì khác, tôi viết về một câu hỏi ray rứt suốt những năm tháng trên ghế nhà trường và còn kéo dài mãi về sau.

Ngày 20/11 còn là ngày Nhà giáo Việt Nam, nghĩa là chỉ liên quan đến Việt Nam, nhưng bài này tôi lại viết về người thầy Pháp của mình.

Tên thầy là Yves Meyer, giáo sư toán. Năm nay thầy 74 tuổi.

Tôi còn nhớ mãi những ngày tháng khai giảng của niên khóa 1974-1975 khi tôi bỡ ngỡ bước chân vào giảng đường 333 của Đại học khoa học Orsay, còn gọi là Đại học Paris-Sud. Phong thái của thày toán quả bao giờ cũng khác các thầy cô vật lý hay hóa học, nghĩa là hơi có vẻ bụi bụi. Tôi chưa hề thấy thầy Meyer đeo cà-vạt, lúc nào củng một cái pull cổ cao và bộ veste nhung màu rêu. Cách dạy của thày cũng “style” không kém, thày thường ra một câu hỏi, đứa nào trả lời trúng thưởng 5 quan. Thày đứng tuốt dưới bảng đen và liệng đồng cắc lên đứa đáp trúng. Nói chung thì thầy không dạy xuất sắc nhưng vui vẻ và dễ hiểu.

Nhưng điều tôi nhớ nhất ở thầy nằm ở một câu nói, và câu nói đó chẳng dính dáng gì đến toán.

Có một hôm trong tiết của thầy, tôi đang căng tai và cố gắng viết càng nhiều càng tốt thì bất chợt tôi nghe thầy nói một câu mà nó còn vang vọng trong tai tôi đến hàng chục năm sau :

- Les avions américains bombardent le Nord-vietnam. (tạm dịch là “máy bay Mỹ ném bom Bắc Việt”).

Thời gian ấy tiếng Pháp tôi còn kém lắm (mới sang chưa đầy một năm), chỉ có thể hiểu được cỡ 20 đến 30% nhưng không hiểu tai sao tôi lại nghe và hiểu rõ mồn một câu nói ấy, nhất nữa là trong khi tôi đang húi húi chép túi bụi.

Sau câu hỏi ấy tôi thấy thầy thao thao nói một tràng dài, mặt thầy đanh lại. Tôi chẳng hiểu ất giáp gì. Tại sao thầy lại tương cái câu thời sự này vào buổi học toán? Cuối cùng thầy kết thúc “c’est lamentable” (thật thê thảm). Không khí giảng đường căng thẳng. Nhưng người căng thẳng nhất phải là tôi. Vì không cần phải giỏi tiếng Pháp ai cũng hiểu là thầy đang bênh cho cộng sản Bắc Việt. Vào thời buổi ấy, chiến sự Việt Nam gia tăng, tinh thần anh em du sinh chúng tôi cũng sục sôi không kém. Học xong là anh em vứt tập vở, xuống đường “ứng chiến” với tụi sinh viên VN thân cộng. Nhóm chúng tôi chỉ có 5 thằng đối đầu với một “lực lượng địch” đông gấp 3 gồm cả Tây cộng (Tây đen,Tây trắng lẫn Tây nâu).

Tâm trạng căng thẳng nhưng không biết phản ứng thế nào. Giơ tay lên nói thì không dám (vì tiếng Pháp yếu quá) mà để yên thì không chịu được. Lúc về nhà đem nói với lũ bạn thì chúng nó đều bàn ra :

- Mày mà đến gây sự với ông ấy thì tiêu đời. Mày có thấy các trợ giảng cũng thân cộng như ổng không ? Nó trù thì mày chỉ có chết.

Quả đúng như thế, trong các trợ giảng thì còn có một người Việt Nam tên Bạch Vân, cũng là một người theo cộng sản. Rồi còn bà Tâm, bà Phạm mình cũng chưa biết chính kiến các bà ấy như thế nào.

Phải nói trong thập niên 70, chủ nghĩa cộng sản bao trùm hơn nửa trái đất. Ngoài Liên Xô, Trung quốc còn khối Varsovie, Cuba, Nicaragua, Angola… đó là chưa kể các nước “hồng hồng” như Ấn độ, các nước Bắc phi. Thuở ấy, đảng cộng sản Pháp chiếm một lượng cử tri kỷ lục, họ nắm ¼ ghế trong Quốc hội và thao túng các công đoàn. Tôi còn nhớ có lần ông Pierre Juquin, một ủy viên bộ chính trị đảng công sản Pháp đến Đại học Orsay, người ta đã căng một tấm băng-rôn chào mừng ngay tại cổng chính. Thậm chí bộ trưởng đến thăm cũng chưa được cái vinh dự ấy. Thanh thế đàng cộng sản và chủ nghĩa cộng sản lên cao chưa từng thấy. Tóm lại đâu cũng gặp “kẻ thù”.

Ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản còn đặc biệt ảnh hưởng lên giới trí thức. Tại Pháp cũng như nhiều nước Âu châu lúc ấy đi theo chủ nghĩa cộng sản gần như là một phong trào, một cái mốt. Người ta theo đơn thuần chỉ là “thấy thằng lớn oánh thằng nhỏ là bênh thằng nhỏ”, cũng giống như ở VN hễ cứ xe hơi đụng xe máy là xe hơi lỗi….

Tôi nghĩ thầy Meyer cũng là một trong những số đó. Nhưng nói gì thì nói, tôi nhất quyết không “bỏ qua” vụ này. Đối với tôi, tôi phải “rửa hận” cho các chiến sĩ VNCH đang căng người ra bảo vệ đất nước trước làn sóng xâm lăng của hơn 10 sư đoàn đang ồ ạt vượt sông Bến Hải, cho dù hiệp định Paris ký kết còn chưa ráo mực. Tôi biết là thầy “chỉ có chết” khi tôi nói về vụ thảm sát Mậu thân năm 68 và gần đó nhất là vụ quân cộng sản pháo kích vào trường tiểu học Cai Lậy (nay thuộc tỉnh Tiền Giang) làm gần 100 em nhỏ chết và bị thương năm 1974. Tôi đã “thủ” sẵn các câu nói cũng như hình ảnh, chỉ chờ thầy đề cập đến chuyện này lần nữa là “tung chưởng” ngay giữa giảng đường, rồi mặc kệ chuyện nó ra đâu thì ra.

Nhưng cái ngày ấy đã không tới, sau năm đó tôi chuyển ngành và không có dịp gặp lại thầy. Điều đó đã ray rứt tâm hồn tôi trong nhiều năm liền. Tôi có cảm tưởng đã không làm tròn trách nhiệm của mình, cho dù chẳng có ai phó thác cho tôi cái sứ mạng ấy.

Năm tháng trôi qua, tôi trở về VN và bắt đầu công việc giảng dạy toán ứng dụng ở Đại học Bách Khoa TP.HCM. Thỉnh thoảng nhờ gu-gồ mà tôi biết được thầy vẫn còn làm việc, thậm chí thầy còn đạt được rất nhiều thành công. Vang dội nhất là thầy trở thành thành viên của Viện Hàn Lâm Khoa Học Pháp và được giải Gauss trong cùng buổi lễ mà giáo sư Ngô Bảo Châu được trao giải Fields tại Ấn Độ. Tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ có dịp nhắc lại chuyện cũ, mà có lẽ giờ này thầy cũng không nhớ.

Nhưng cuộc đời lại quyết định theo một hướng khác.

Tháng 8/2010 tôi bị nhà nước VN bắt và bị kết án 17 tháng tù theo điều 79 Bộ Luật Hình sự : Âm mưu lật đổ chính quyền. Ra tù tôi nằm chèo queo ở nhà để lãnh tiếp 3 năm quản chế.

Tháng 8/2012 tôi bất ngờ tiếp hai người khách từ phương xa, giáo sư Michel Waldschmidt và giáo sư Pierre Cartier. Những tên tuổi lớn của toán học Pháp. Tôi quen thầy Waldschmidt tử hồi dạy ở ĐHBK qua một buổi thuyết trình về hàm diophante. Tôi đã đưa thầy đi tham quan ba ngôi chùa ở Sàigòn và chúng tôi trở nên bạn nhau từ đấy. Khi tôi bị tù, thầy có đến tận nhà thăm hỏi và sau đó lập một kiến nghị lên chính phủ Pháp có những biện pháp để trả tự do cho tôi. Kiến nghị đã được nhiều giáo sư Pháp hưởng ứng. Nghe tôi được tự do ông đã thu xếp và nhân tham dự Hội nghị Toán học tại Huế, ông đã đến hỏi “cho ra lẽ” câu chuyện của tôi. Ông dẫn theo người bạn là giáo sư Cartier.

Gs Cartier năm nay đã ngoài 80, ông là một chuyên gia về hình học đại số và hiện vẫn còn làm việc cho một Trung tâm nghiên cứu. Cả hai nhà toán học ngồi lặng nghe câu chuyện của tôi, vừa thích thú vừa xót xa. Kết thúc câu chuyện, thầy Waldschmidt nói :

- Tôi rất hiểu những khó khăn tình trạng cô lập này, nhưng cậu đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ và giới thiệu cậu đến các đồng nghiệp. Họ sẽ biết và nhớ đến cậu. Lúc ấy thầy Cartier mới lên tiếng.

- Michel (tên gọi của thầy Waldschmidt) đã kể hết cho tao nghe chuyện của mày. Tao rất thông cảm và chia sẻ khó khăn này. Để tao kể cho mày nghe, trong bài phát biểu của tao trước Hội nghị, tao đã kết luận rằng “Chỉ trong môi trường tự do toán học mới có thể phát triển tốt đẹp”. Nói rồi thầy cười, một nụ cười tinh nghịch như vừa làm được một cái gì thích thú. Nhưng đối với tôi, đây có lẽ là lời động viên hay nhất mà tôi nghe được từ khi ra tù. Tôi nhìn sâu vào mắt của thầy để gởi gấm hết tấm lòng biết ơn của mình. Sau đó chúng tôi lan man sang các chuyện khác. Đến một lúc thầy Cartier buột miệng hỏi :

- Mày có biết tên tuổi các nhà toán học Pháp chứ ? Thầy Cartier gãi ngay chỗ ngứa, tôi phun ra một lô tên : Descartes, Lagrange, Laplace, Galois, Cauchy, Poisson…

- Đúng phóc, thế các nhà toán học gần đây, mày có biết ai không ? Chà ! chỗ này không phải là chỗ ngứa, nhưng tôi cũng tìm ra được Henri Cartan[1]và Laurent Schwartz. Thầy Cartier gật gù ra vẻ thán phục. Nhưng tôi thì chưa hài lòng, phải chứng tỏ kiến thức của mình. Trong lúc bối rối, chợt nhớ đến thầy cũ :

- Ông có biết Yves Meyer không ? thầy Cartier trợn tròn con mắt màu xanh ve chai của mình :

- Mày cũng biết Meyer à ?

- Dạ, đó là thầy của em ở Đại Học Orsay.

Thầy Cartier nở một nụ cười ranh mãnh :

- Vậy thì tao lả…ông nội của mày rồi !

Đến lượt tôi căng con mắt ra :

- Thế ra là…

- Ừ, tao là thầy của Yves Meyer !

Quả trái đất tròn thật. Tôi ào ào kể cho thầy những kỷ niệm về thầy Meyer nhưng tuyệt không nhắc đến chuyện máy bay Mỹ. Thầy Waldschmidt bất ngờ xen ngang nói :

- Này ! Meyer cũng ký vào bản kiến nghị trả tự do cho cậu đấy !

Thật à ! Tôi sững người !

- Thế cậu chưa xem website của tớ à ?

Và đó là điều đầu tiên tôi làm khi về đến nhà. Quả thực như thế. Nằm giữa tên các nhà khoa học Pháp là chữ Yves Meyer sờ sờ. Tôi yên lặng một hồi lâu rồi gởi cho thầy một email cảm ơn. Thầy phúc đáp ngay và nói cho tôi biết rằng thầy đã vận động và gởi kiến nghị đến những địa chỉ có uy tín trong làng giáo dục Pháp.

Nhưng câu chuyện cũ ngày xưa vẩn âm ỉ trong tôi và tôi mong có câu trả lời thỏa đáng. Tôi ngồi viết một email dài dòng nhưng nghĩ sao xóa sạch chỉ giữ lại câu cuối : “Em cảm ơn thầy đã nghĩ đến em, nhưng em muốn biết động cơ nào khiến thầy đi tranh đấu cho một người chống lại cái chế độ mà trước đây thầy đã ra sức bênh vực nó”. Rồi tôi bấm nút Send.

Đợi một ngày, hai ngày rồi một tuần, hai tuẩn vẫn không thấy hồi âm. Tôi nghĩ chắc thầy giận. Nhưng cuối cùng thầy cũng trả lời. Email thầy trống không nhưng lại kèm theo một tập tin. Thầy gởi cho tôi bài diễn văn đọc trong một hội nghị toán học ở Madrid tháng 9/2001. Trong đó tôi thấy có dòng : “Les mathématiques signifient la liberté et l’égalité” - tạm dịch là “Toán học có nghĩa là tự do và bình đẳng”.

Chợt nhớ đến những gì thầy Cartier đã nói với tôi trước đó. “Chỉ trong môi trường tự do toán học mới có thể phát triển tốt đẹp”. Tôi không nghĩ rằng thầy Meyer đã “hội ý” với thầy của mình để trả lời cho tôi, nhưng đơn thuần đây là suy nghĩ của những trí thức chân chính. Ngày xưa họ bênh vực cho người cộng sản (thậm chí bênh vực cho cả chủ nghĩa cộng sản như Pierre Juquin), vì họ nghĩ rằng nó tốt, nó đang bị hà hiếp. Nhưng sau những biến cố thuyền nhân VN vào thập niên 80, sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản tại Đông Âu thập niên 90, sự xuống dốc không phanh của đảng cộng sản Pháp mười năm trở lại đây[2] đã bắt buộc họ phải suy nghĩ lại, và từ đó sẵn sàng đứng ra tranh đấu cho những người đang bị tù đày chỉ vì chính kiến, đơn giản chỉ là vì chúng tôi, vì chúng ta thực sự có chính nghĩa.

“Cartan, Cartier, Meyer và tôi, cả bốn thế hệ đều là những nhà giáo”, ý nghĩ ấy khiến cho tôi vui mừng vì được “đứng ké” bên cạnh những tượng đài của toán học. Nhưng điều mà tôi vui mừng và hãnh diện hơn cả là có thể đứng ngang hàng với họ về một ý tưởng đã theo đuổi chúng tôi trong suốt cuộc đời. Đó là : Chỉ có tự do mới giúp cho con người phát triển toàn vẹn.

Sàigòn, 20/11/2013

Phạm Minh Hoàng
(pmhoang.blogspot.com)




[1] Henri Cartan là thầy hướng dẫn của thầy Cartier. Năm 1974, Cartan đã đấu tranh để nhà toán học Liên Xô  Léonide Pliouchtch được trả tự do, ngoài ra ông còn tham gia trong Hiệp hội bào vệ nhân quyền ở Paris.
[2] Trong cuộc bầu cử Tổng thống Pháp năm 2007. Đảng CS Pháp chỉ được vỏn vẹn 1.9% số phiếu. Hiện nay chỉ có 7/577 dân biểu. Trong Đại hội đảng lần thứ 36 (2013), đảng CS Pháp đã quyết định từ bỏ biểu tượng búa liềm.



















Việt Nam vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc : vui hay buồn ?

Ngày 12/11/2013 vừa qua, Việt Nam được bầu làm thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền (HĐNQ) Liên Hiệp Quốc (LHQ) vời một tỷ lệ rất cao. Thực tình mà nói, căn cứ vào cơ cấu của HĐNQ cũng như các ứng viên cho kỳ này, giới đấu tranh trong và ngoài nước không lấy làm ngạc nhiên lắm, nhưng dù gì đi chăng nữa đây cũng là một “tin không vui” cho chúng ta, những người yêu chuộng và tôn trọng nhũng giá trị phổ quát của nhân loại. Tuy nhiên, sau những xúc động ban đầu, chúng ta hãy bình tâm xem xét mọi khía cạnh của vấn đề - nhưng từ nhãn quan của 184 nước đã bỏ phiếu cho VN để thấy rằng họ không hoàn toàn “bị lừa bịp” và cũng để thấy rằng con đường chúng ta đang lựa chọn cho dù còn nhiều chông gai nhưng vẫn có những cơ hội, những hy vọng nhất định.



"Bốn Phương: SỰ LÚNG TÚNG CỦA BẠO QUYỀN (Giáo Già - Danlamba...

"không bao giờ có chuyện dùng bức cung và nhục hình ở việt nam". Cô (hay ông) Kim Ngọc căn cứ vào đâu mà khẳng định như thế. Trong lúc này tôi chỉ xin mời cô đi ngang qua trại giam B34 nằm trên đường Nguyễn Văn Cừ (Q1, TPHCM) đối diện trường ĐHKH Tự nhiên. Trong này có một tòa nhà 3 tầng, có rất nhiều cột bê tông phủ bên ngoải. Tòa nhà hai hướng Đông Tây, trong đó dãy Tây là các phòng ép cung (tất cả ai từng bị giam ở đây đều biết, trong đó có tôi). Con người bây giờ thông minh lắm, chẳng bao giờ họ nói ép cung cả, nhưng hành động của họ nói lên tất cả. Đó là tôi chỉ nói mới một phần trăm sự thật. Tôi mong có ngày đích thân đưa cô và thăm các "chuồng" này để mục sở thị cũng như được tự do nói lên 99 phần trăm còn lại trướccông luận.


Bốn Phương: MỤC TIÊU VÀ THỦ THUẬT CỦA DƯ LUẬN VIÊN . MỤC TI...

Hoàn toàn đồng ý với tác giả. Con đường đấu tranh còn lắm gian nan. Mọi người chúng ta hãy bình tĩnh và sáng suốt trước những thủ đoạn của nhà cầm quyền.